Họ thức dậy vì chuông báo, và việc đầu tiên là với tay tìm điện thoại, lướt tin tức, xem thông báo. Mỗi thông báo mới là một cú kích hoạt, kéo họ ra khỏi khoảnh khắc hiện tại. Đi làm vì đến giờ, nhưng tâm trí vẫn bám víu vào những lời bàn tán tối qua, hoặc lo lắng về những thứ chưa xảy ra. Nói chuyện vì có người nói trước, không phải vì có điều muốn chia sẻ, mà vì sợ khoảng lặng hay để lấp đầy không gian. Tức giận vì bị chạm vào cái tôi, vui vì được khen, buồn vì bị bỏ quên – mọi cảm xúc đều được điều khiển bởi người khác và ngoại cảnh.